Những gì tôi biết về hiệu ứng của ketamine là nhờ đọc sách và hồi kì của John C. Lilly, và từ các trip report trên mạng. Ý định của tôi là trải nghiệm K-hole và xem liệu tôi có thể đạt được trạng thái xuất hồn hay đắm chìm trong các thực tại khác như đã đọc. Do là là đầu sử dụng, tôi đã chuẩn bị kĩ lưỡng. Tối hôm trước đó tôi đã ngồi thiền. Trước khi dùng, tôi nghe album “Dead” của Timothy Leary để hướng tâm trí tới những chủ đề tâm linh, tắm rửa và hít thở thư giãn. Khi dùng tôi ở nhà với T và chó của cô ấy – đây là nơi tôi cảm thấy an toàn và thoải mái nhất.
Sau khi hít khoảng 180mg K, tôi nằm xuống chăn và gối đã trải sẵn trên sàn. Tôi cảm thấy có ham muốn tiếp tục trò chuyện, có vẻ là do tôi đang hồi hộp và hứng khởi chờ đợi hiệu ứng. Chúng bắt đầu sau 5 đến 10 phút sau. Dấu hiệu đầu tiên là cảm nhận tri giác thay đổi nhẹ, nhưng rõ ràng ý thức về môi trường xung quanh và bản thân có thay đổi chút. Dấu hiệu thứ 2 là sự tê bì và cảm giác mỏi người ngày càng tăng rõ rệt. Cảm giác như sắp ngủ đến nơi sau một ngày dài mệt mỏi. Cơ thể như chìm xuống sàn giống một đống thạch nhũn. Tay tôi bắt đầu rung lên nhẹ giống như có điện chạy qua, âm thanh nghe như vọng lại từ xa và như bị kéo giãn. Lúc này tôi vẫn nhìn rõ căn phòng khi mở mắt.
Bỗng một tiếng rung mạnh xuất hiện trong đầu, kéo sau đó là một dàn hợp xướng của các ẩm thanh và cảm giác ào tới làm tôi thấy choáng ngợp. Tôi không còn biết liệu mắt tôi còn mở hay đã đóng. Tôi cảm thấy cơ thể mình thay đổi, toàn bộ các giác quan: xúc giác, thị giác, thính giác… cùng hoà làm một thành một khối hợp nhất một cách kì lạ. Tôi cảm giác như ý thức đang trôi nổi dần lên trong không gian nhưng vẫn gắn liền với cơ thể. Khi tôi cử động, cảm giác giống như đang vùng vẫy trong một khối chất lỏng, đôi khi lại giống như đang bay bổng trên không trung. Tôi cảm thấy mình như một quả bóng bay, giãn nở theo từng nhịp thở.
Sau đó tôi gần như tách ra khỏi thân xác mình và du hành qua những cánh cửa vô tận tới những miền không gian khác. Tôi tự nói trong đầu những câu từ vừa nghe từ album Dead của Timothy Leary:” giờ là lúc tôi biến mất, trước khi thức tỉnh nơi vô định tĩnh mịch”, “những hình khối pha lê mềm mại”,… mỗi từ đều mang một cảm giác kì lạ khiến không gian thay đổi. Đôi lúc tôi lại có chút ý thức về cơ thể, lúc ấy nó cảm giác như bị kéo giãn, có lúc lại như bị nén lại. Có lúc tôi cảm giác rất cứng cơ, nhưng tôi nhớ cách hít thở và thư giãn và cơn co cứng biến mất rất nhanh. Có một số khoảnh khắc hơi cảm giác bad trip nhưng nó tan đi rất dễ khi tôi quan sát hơi thở. Trong chuyến đi tôi còn thấy bóng dáng tiến sĩ John C. Lilly đang mỉm cười thánh thiện chào đón tôi trên chuyến du hành vô tận. Có cả Timothy Leary, trông ông cứ trôi nổi trong không gian trong tư thế thiền vậy. Ông ấy ở trong một chiều không gian đầy ánh hào quang. Tôi nhẩm tên họ, và lúc này, tôi có thể nếm và ngửi thấy vị của từng chữ mà mình thốt ra. Tôi biết rằng khi Leary và Lilly ở cạnh, thì chắc chắn tôi sẽ có một chuyến good trip. Chẳng có gì tệ có thể xảy ra cả, mọi thứ sẽ ổn thôi. Họ xuất hiện cứ mỗi khi tôi nghĩ tới họ và cần sự vỗ về ở nơi chuyển giao giữa các miền không gian.
Sau đó, tôi du hành tới những thực tại khác, trong lúc đó đôi khi tôi gọi tên T một vài lần bởi vì cảnh đẹp quá không kiềm lòng được và tôi phải kể cho ai đó. Mọi thứ ở đúng chỗ của nó, tuyệt đẹp, tôi thốt lên “chao ôi những khung cảnh bất tận!” Tôi cố tình ngân dài chữ cuối bởi vì sự cộng hưởng âm thanh tạo ra cảm giác rất tuyệt.
Một lúc sau đó tôi cảm thấy tay mình như tan chảy thành hai dòng nước chảy tới vô tận và tôi nghĩ rằng mình cần buông bỏ và let go cơ thể này và đi theo dòng chảy đó. Toàn thân như rung lên với điện chạy dọc cơ thể, tôi tiếp tục hít thở và thư giãn. Cơ thể cứ rung lắc như đang con thuyền gặp bão. Khi nhìn lên, tôi cảm thấy như đang chìm dưới biển, xung quanh lấp lánh những tia sáng khúc xạ xuống mặt nước, lấp lánh. Tôi cứ liên tục thốt lên “beautiful”! Tôi thử cố bay nhưng lại không thể và nhận ra là bởi vì mình không có cánh mà nhỉ 😀 Những trải nghiệm ở các thực tại khác đều đem lại cảm nhận không-thời gian vô tận. Tôi thường cảm thấy sự hiện diện của ai đó/ cái gì đó đi cùng với tôi và tôi đã hỏi “Người là ai?” một vài lần. Sự hiện diện này có vẻ trung tính với thiên hướng lành hơn. Cũng có nhiều cảm nhận ấm áp và mềm mại, có những không gian không khác gì một biển lông vũ. Tôi thường có cảm giác và hình ảnh thấy mình nổi lên trên, ở bất kì chiều thực tại nào. Các giác quan trở nên liên hệ một cách mật thiết, mỗi trải nghiệm giác quan mà tôi liệt kê lại đều là một phần của một trải nghiệm liên kết thuần nhất mà nếu thiếu bất kì giác quan nào đều không còn toàn vẹn nữa.
Khi tôi bắt đầu quay trở lại, từng chút một, tôi cố gắng kể lại chút chút của trải nghiệm mình cho T. Khoảng 3 lần tôi quay lại một dạng trạng thái mơ tỉnh nào đó. Cảm giác như nhận thức đang tái tổ chức lại từng phần, từng lớp, kiểu như từng phần của não bộ đang khởi động lại. Cơ thể được tái tạo lại thành một vật thể chắc nịch nguyên khối. Cảm nhận chiều sâu vẫn chưa quay lại, khiến tôi cảm thấy tay mình dài vài km! Cơ thể cảm thấy rất thư giãn, giống vừa đi massage về vậy. Trong 1 tiếng sau đó tôi phải rất cẩn thận khi đi lại bởi vì tôi vẫn còn rất say và chuyến choáng sau chuyến đi.
T kể lại với tôi rằng cô ấy không hiểu thứ ngôn ngữ tôi nói ra khi đang trong chuyến đi nhưng về đoạn cuối tôi có nói tiếng Anh trở lại. Cô ấy ghi lại những thứ tôi nói ra, và chúng hầu hết là từ album Dead mà tôi kể trên. Mặc dù trải nghiệm chỉ kéo dài 1 giờ đồng hồ, nhưng cảm giác như là hàng thế kỉ. Suốt trải nghiệm tôi có cảm nhận mãnh liệt về infinity, sự vĩnh cửu. Một vài khoảnh khắc tôi cảm thấy mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn, nằm ngoài kiểm soát, cơ thể và nhận thức biến đổi hoàn toàn, nó có thể hơi đáng sợ một chút. Gần như toàn bộ trải nghiệm mang tính out-of-body, và cảm giác như tâm trí đã rời khỏi cơ thể và đi tới đâu đó, tới những không gian thực tại khác lạ, sau đó trở về cơ thể một lúc, rồi lại rời đi.
Tôi cho rằng những mong đợi của tôi đã ảnh hưởng nhiều tới trải nghiệm, đặc biệt là khi album Dead của Timothy Leary, vốn gây xúc động mạnh cho tôi. Ngoài ra một số cảnh tôi thấy có thể có điểm tương đồng với những hoa văn trên đồ vật xung quanh. Mặc dù trải nghiệm đôi lúc rất mãnh liệt, những nơi kì lạ mà tôi ghé thăm đều rất đẹp. Tôi nghĩ mình thực sự đã rời bỏ cơ thể để khám phá những chiều không gian mới đó. Ngoài ra tôi còn cảm nhận được một dạng cảm nhận ý thức về không gian và thời gian rất mới và lạ. Sau chuyến đi, tôi cảm thấy vui vẻ hơn trong một vài ngày sau đó. Có lẽ đó là do sự phẩn khích sau khi có một chuyến đi kì diệu – tôi vẫn cảm thấy sự phấn khích đó khi hồi tưởng lại trải nghiệm K-Hole đầu tiên.